0
4h30 chiều, đoàn lên đuọc 2/3 đèo. Trời vẫn lâm thâm mưa, tất cả đề đuối sức. Chúng tôi gọi điện thoại cho trưởng bản cho thêm nguòi hỗ trợ ra gùi hàng hóa, còn xe thì chúng tôi quyết định bỏ lại trên đèo, ngày hôm sau quay về lấy.
Đó là quyết định sáng suốt.


Một số hình ảnh của bà con dân bản và các tình nguyện viên gùi quà vào bản

Đây là anh Trưởng bản Huồi Mới đích thân gùi quà


Trưởng bản. phó bản kiếm trưởng công an bàn. và sau là đồng chí bí thư đoàn của bản


Leo hoài, leo mãi, cứ hết khúc cua này tưởng gần đến đỉnh ai ngờ lại gặp tiép khúc cua khác. Cứ thế liên tục đến gần 6h chiều chúng tôi cũng lên đến đỉnh dốc, và từ đây còn khoảng gần 1km nữa mới đến bản.


Lúc này trời như đã thấu hiểu tấm lòng của chúng tôi đối với trẻ em trên bản nên đã ngừng mưa và chúng tôi đã thấy thấp thoáng bản Huồi Mới hiện ra thấp thoáng truóc mặt


4 ngày nghỉ lễ !

Khi người người lên kế hoạch đi du lịch đâu đó hay tụ tập gia đình gặp gỡ bạn bè. Lũ chúng tôi lại rời xa đô thị, xa chốn văn minh vượt hơn 220km để được vượt rừng lội suối, được chuầy chòa lăn lóc giữa những con dốc, những đoạn đường bùn sền sệt nhão nhoét lẫn lộn với cứt trâu ... được vào với bà con dân bản, với trẻ em Huồi Mới.


Gọi là "đường" thì dường như xa xỉ quá trong trường hợp này bởi vì chỉ hơn 2km "đường" như thế đã ngốn hết 4 tiếng đồng hồ, xe máy vứt dọc đường, cách di chuyển nhanh nhất hiệu quả nhất không phương tiện nào bằng chính đôi chân mình. Đến nỗi một phượt thủ gạo cội như Thanh Vinh còn thốt lên " thật không thể tin mình đã vượt qua được 2km đó " ! Chỉ riêng nói về đấu tranh tư tưởng, hai mặt mâu thuẫn, đi hay về, dừng lại hay bước tiếp, ngủ rừng hay ngủ bản, khóc thét lên hay cắn răng chịu đựng ... cả lúc tay lấm lem bùn cầm điện thoại gọi cho người thân trước lúc vào vùng không điện, không thoại cũng đủ để viết nên 1001 câu chuyện lâm li rồi.


14h kém chúng tôi bắt đầu lên bản trước sự khuyên can của đồn biên phòng và cán bộ xã vì sợ đoàn vất vả, 18h30 người cuối cùng cũng đã đặt chân đến cửa trạm biên phòng đầu bản. Áo quần ai cũng thấm đẫm mồ hôi, khiến cho cái lạnh đặc trưng của vùng núi cao càng thêm lạnh, nhưng vừa đến nơi anh em triển khai ngay công việc đã phân công, người lo ánh sáng, người lo lắp ghép đèn trung thu, chia quà, phát quà trung thu cho trẻ em dân bản.

Những mệt mỏi, những lạnh giá dường như tan biến khi đoàn chúng tôi chạm những cặp mắt vừa lạ lẫm, tò mò háo hức của trẻ em dân bản. Trẻ em bu xung quanh, trẻ em đu bờ rào, trẻ em tràn qua suối, trẻ em ở khắp nơi nô nức kéo về Điểm trường Huồi Mới 1. Chúng tôi liền tay liền liền chân chuyền quà, đồ chơi, bánh kẹo, đèn ông sao cho trẻ. Nhạc trung thu từ chiếc loa mini chạy bằng ắc quy xe máy của đoàn đưa lên được bật rộn rã. Tuổi thơ như ùa về trong mỗi chúng tôi, Tiểu Ly nói như khóc " từ bé đến lớn em chưa bao giờ được món quà, mẩu bánh trung thu !", rồi ai cũng nhao nhao lên " em cũng rứa" , " anh rứa" ... . Tuy vậy nhưng chúng tôi vẫn thấy mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều các cháu nhỏ ở đây



Phát quà vừa xong thì trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa rơi xuống lấp lánh dưới những nguồn sáng yếu ớt như hàng vạn ánh sao chan hòa đêm trung thu. 21h đêm, trời bắt chúng tôi phải nghỉ khi những " ánh sao" kia rơi càng dày, cái đói lúc này mới rục rịch đánh vào đoàn, anh em dọn dẹp rồi chuẩn bị ăn tối, tôi cùng Nguyễn Hạ Long - hai thằng già ở lại trực.

Nói đến không khí ăn tối cùng đồng bào người Mông thì thực sự không tham gia từ đầu nhưng khi thấy mấy anh em tay xoa bụng mồm ngậm que chuếnh choáng ra thay hai thằng già thì biết vui biết hoành tráng cỡ nào. Mà quả thật đúng như vậy khi hai thằng bắt đầu ngồi vào chiếu, chiếu được trải sẵn xung quanh, rượu trong chén không khi nào vơi, đồ ăn không khi nào dừng tiếp, phải nói là món thịt lợn luộc chấm muối trắng trộn Mắc Khèn khiến tôi không dừng đũa nổi. Khi cái dạ dày được đắp đầy là lúc rượu cũng lưng bụng, người say cứ việc lăn ra chiếu đã được trải sẵn sau lưng ngủ, người uống tiếp tục uống ...


Đêm về càng khuya, mưa dường như đã giảm, tiếng chúc rượu cũng ít dần thay vào đó là những lời mời " về nhà tao ngủ " của cán bộ, của dân bản mời anh em trong đoàn. Đặt lưng xuống nằm cạnh bên nhau không kể quen hay không quen, tình bạn giữa anh em trong đoàn được đặt thêm một dấu chấm than từ những giây phút đó. Về khuya, đêm càng lạnh dần, giấc ngủ đến thật nhanh ...

Ngày mới lại bắt đầu. Đoàn dục giã nhau vệ sinh cá nhân, ăn sáng để tiếp tục chuẩn bị cho chương trình sáng. Mì tôm không người lái của đoàn mang lên được diệt sạch sẽ, có người vẫn thở ra nồng mùi men của rừng núi.

5 giờ sáng, trời biên viễn vẫn tối như mực đổ, cái lạnh càng thấm thía sâu hơn nhưng các thành viên nhóm thiện nguyện tiếp sức đến trường đã bắt đầu công việc tổ chức trao quà cho các em học sinh cấp 1, 2 của hai bản. 210 bộ quần áo, 210 đôi dép cho học sinh, 210 suất quà gồm : sách, vở, bút và bộ đồ dùng học tập, 1.000 quyển vở và 10 bộ sách giáo khoa đã được trao cho các em học sinh và điểm trường. 9 giờ sáng, việc trao quà hoàn tất…Vui quên hết cả mệt


– chị Thùy Dương, một cán bộ Ngân hàng, thành viên đoàn tâm tình: “Những đôi mắt trẻ thơ tò mò và mong đợi khi đoàn mang quà đên; Những nụ cười rạng rỡ khi các em được nhận quà; Những tình cảm ấm áp của người dân vùng khó – Tất cả đã trở thành một kỷ niệm, trải nghiệm quý mà chẳng thể nào quên…Sau chuyến đi này, em và các bạn sẽ tích cực vận động để có thêm nhiều nhà hảo tâm giúp đỡ họ. Chung tay vì cộng đồng, có khi những đồng xu lẻ, những bộ quần áo cũ dường như vô nghĩa của chúng ta lại là vô giá đối với người cần”. Trưởng bản Huồi Mới 1 anh Thò Chử Chia luôn miệng “phiên dịch” lời cảm ơn của bàn con dân bản gửi đến đoàn. Anh xúc động: Những món quà này là rất quý, giúp rất nhiều cho các cháu học sinh…


Rời Huồi Mới 1, 2 vào lúc chớm trưa, trời quá mù hóa mưa, đường về còn hun hút xa, hiểm trở nhưng bước chân của các thành viên đoàn như nhẹ nhàng, thanh thoát. Anh Nguyễn Thành Cường chia sẻ “Mỗi lần đến với bà con dân bản và mang những món quà quyên góp được, chúng tôi đều cảm thấy vui và hạnh phúc vì được sẻ chia những khó khăn với bà con. Chuyến đi này đã để lại nhiều dấu ấn tình cảm trong lòng bà con và đây cũng là động lực để chúng tôi tiếp tục phát huy trách nhiệm tuổi trẻ trong các hoạt động vì cộng đồng”. Món quà tuy nhỏ nhưng mang nghĩa tình, trách nhiệm cao cả - Dân bản, chúng tôi đã thấy sự chung tay đóng góp hết sức thiết thực, tinh thần tương thân, tương ái, xung kích tình nguyện của các bạn trẻ.

Phượt.vn

Post a Comment

 
Top